Mời các bạn xem và cho ý kiến bổ xung vào bài văn vần khô khan này nhé.
KHOẢNG CÁCH MONG MANH
- TOÀN THẮNG -
HOANG SƠ
Ảnh NSNA Toàn Thắng
KHOẢNG CÁCH MƠ HỒ
Ảnh NSNA Toàn Thắng
Tình yêu dịu dàng. Tội ác dã man.
Niềm hy vọng khát khao. Nỗi kinh hoàng sợ hãi.
Chiến thắng ngọt ngào. Đắng cay thất bại...
Hai mặt cuộc đời – Một khoảng cách mong manh.
Em yêu ơi! hãy dũng cảm ở bên anh,
Chấp nhận cái khoảng cách mong manh đáng sợ.
Ta bước giữa đường đời gặp bao điều bỡ ngỡ.
Ranh giới mập mờ bị khỏa lấp bởi thời gian
Bởi những tham lam, bạo ngược, hung tàn…
Con người khởi nguồn từ bản năng hoang dại.
Chính con người tự gây ra nỗi kinh hoàng, sợ hãi.
Chính con người làm những việc dã man.
Chính con người gây chinh chiến tràn lan…
Và con người chuốc lấy điều bất hạnh.
Cũng chính con người tự đi tìm hy vọng,
Tìm những điều, giản dị, thanh cao
Bên nhau xây hạnh phúc ngọt ngào
Bởi trong con người còn tình yêu đồng loại.
Hãy cùng nhau ngoảnh lại,
Ngược dòng về ký ức hoang sơ.
Bên những vinh quang thật đáng tôn thờ,
Còn vương vãi ít hoặc nhiều lầm lỗi.
Điều quan trọng là phải làm thay đổi.
Nhưng quan trọng hơn là cần đổi cái gì?
Để ranh giới mập mờ không bị khỏa lấp đi
Hãy cùng nhau mơ ước.
Vượt mọi cản ngăn, tiến lên phía trước.
Bên biết bao hy vọng đang chờ,
Còn tiềm ẩn nhiều nguy hiểm, rủi ro.
Hãy giành lấy những gì có thể.
Gạt rào cản khiến con người đau khổ,
Để khoảng cách mong manh ranh giới rõ ràng;
Để cùng nhau cất tiếng cười vang.
Điều giản dị ấy bắt đầu từ đâu nhỉ?
Đừng áp đặt lối độc quyền thống trị
Của một nhóm người vì lợi ích riêng tư.
Phải bắt đầu từ cái gốc cần cù,
Đã bao đời bám sâu vào đất.
Phải bắt đầu từ những điều nhỏ nhất.
Một ngọn cỏ mềm lặng lẽ nở hoa.
Một nụ trồi non ngậm nắng chan hòa.
Những tiềm ẩn trong muôn vàn cá thể.
Phải bắt đầu từ những điều tử tế.
Dù biết rắng ở chốn trần gian
Phải trái, trắng đen tồn tại song hành
Khoảng cách mong manh giữa hai bờ:Thiện – Ác
Dòng chảy thời gian sẽ chắt chiu, sàng lọc,
Phân biệt Con Người và Quỷ Sa Tăng.
Để túm gọn cả phần khô khan trên cho dễ nhớ tôi đã cô lại thành một "thỏi" thơ Đường luật Trắc vần bằng sau đây:
SỰ THẾ
Sự thế xoay vần khó luận ra.
Hai dòng thiện - ác: Phật, Ma tà .
Gian manh lấp lạch bờ man trá.
Ngay thẳng khơi dòng bến vị tha.
Lũ lụt tràn về xô đổ dậu.
Mưa giông thổi tới kéo xiên nhà.
Vương vài sợi rác trên cành mận.
Thánh thót chuông chùa vọng vọng xa.
LỜI CẢM NHẬN CỦA NHÀ THƠ NGÔ THÁI
Niềm hy vọng khát khao. Nỗi kinh hoàng sợ hãi.
Chiến thắng ngọt ngào. Đắng cay thất bại...
Hai mặt cuộc đời – Một khoảng cách mong manh.
Em yêu ơi! hãy dũng cảm ở bên anh,
Chấp nhận cái khoảng cách mong manh đáng sợ.
Ta bước giữa đường đời gặp bao điều bỡ ngỡ.
Ranh giới mập mờ bị khỏa lấp bởi thời gian
Bởi những tham lam, bạo ngược, hung tàn…
Con người khởi nguồn từ bản năng hoang dại.
Chính con người tự gây ra nỗi kinh hoàng, sợ hãi.
Chính con người làm những việc dã man.
Chính con người gây chinh chiến tràn lan…
Và con người chuốc lấy điều bất hạnh.
Cũng chính con người tự đi tìm hy vọng,
Tìm những điều, giản dị, thanh cao
Bên nhau xây hạnh phúc ngọt ngào
Bởi trong con người còn tình yêu đồng loại.
Hãy cùng nhau ngoảnh lại,
Ngược dòng về ký ức hoang sơ.
Bên những vinh quang thật đáng tôn thờ,
Còn vương vãi ít hoặc nhiều lầm lỗi.
Điều quan trọng là phải làm thay đổi.
Nhưng quan trọng hơn là cần đổi cái gì?
Để ranh giới mập mờ không bị khỏa lấp đi
Hãy cùng nhau mơ ước.
Vượt mọi cản ngăn, tiến lên phía trước.
Bên biết bao hy vọng đang chờ,
Còn tiềm ẩn nhiều nguy hiểm, rủi ro.
Hãy giành lấy những gì có thể.
Gạt rào cản khiến con người đau khổ,
Để khoảng cách mong manh ranh giới rõ ràng;
Để cùng nhau cất tiếng cười vang.
Điều giản dị ấy bắt đầu từ đâu nhỉ?
Đừng áp đặt lối độc quyền thống trị
Của một nhóm người vì lợi ích riêng tư.
Phải bắt đầu từ cái gốc cần cù,
Đã bao đời bám sâu vào đất.
Phải bắt đầu từ những điều nhỏ nhất.
Một ngọn cỏ mềm lặng lẽ nở hoa.
Một nụ trồi non ngậm nắng chan hòa.
Những tiềm ẩn trong muôn vàn cá thể.
Phải bắt đầu từ những điều tử tế.
Dù biết rắng ở chốn trần gian
Phải trái, trắng đen tồn tại song hành
Khoảng cách mong manh giữa hai bờ:Thiện – Ác
Dòng chảy thời gian sẽ chắt chiu, sàng lọc,
Phân biệt Con Người và Quỷ Sa Tăng.
Để túm gọn cả phần khô khan trên cho dễ nhớ tôi đã cô lại thành một "thỏi" thơ Đường luật Trắc vần bằng sau đây:
SỰ THẾ
Sự thế xoay vần khó luận ra.
Hai dòng thiện - ác: Phật, Ma tà .
Gian manh lấp lạch bờ man trá.
Ngay thẳng khơi dòng bến vị tha.
Lũ lụt tràn về xô đổ dậu.
Mưa giông thổi tới kéo xiên nhà.
Vương vài sợi rác trên cành mận.
Thánh thót chuông chùa vọng vọng xa.
LỜI CẢM NHẬN CỦA NHÀ THƠ NGÔ THÁI
“Khoảng cách mong manh” của Anh Ngô Toàn Thắng có nội dung triết lý sâu sắc, nhưng không cao siêu mà gần gũi,dễ hiểu đối với mọi trình độ nhận thức cuộc sống.
Giữa xấu và tốt; Thiện và ác, Khổ đau và hạnh phúc; Trung thực và giả dối, lọc lừa…là hai mặt đối lập, luôn tồn tại, song hành trong xã hội và trong mỗi con người chúng ta. Nguyên nhân cũng bắt nguồn từ CON NGƯỜI mà ra. Bài viết giúp ta tiếp cận những quan điểm về thế giới quan, định hướng cho ta nhận thức đúng đắn về quy luật khách quan của cuộc sống, giúp ta tự điều chỉnh hành vi hướng thiện.
Đã là quy luật khách quan thì không thể áp đặt chủ quan theo lối chủ nghĩa cá nhân: “độc quyền thống trị”. Muốn có một xã hội tốt đẹp thì cần phải có nhiều con người tốt đẹp. Mặt khác, mỗi người phải tự “vượt lên chính mình” để bớt phần CON -THEO BẢN NĂNG, trong mỗi cá thể con người, để phần NGƯỜI chiếm ưu thế, góp phần làm cho xã hội tốt đẹp,công bằng; đồng thời cải tạo xã hội (thuộc phạm vi trách nhiệm của các nhà quản lý vĩ mô) theo quy luật vận động khách quan. Tác giả cũng chỉ ra phương hướng xây dựng xã hội tốt đẹp bắt nguồn “từ cái gốc cần cù”, phù hợp quan điểm “Khoan thứ cho dân.Lấy dân làm gốc” đó chính là kế sách mà Trần Hưng Đạo đã chỉ ra từ thế kỷ thứ mười ba. Hiện nay Đảng ta vẫn kế thừa và vận dụng.
Nội dung bài viết rất sâu sắc, phù hợp với tư tưởng chủ đạo của cuộc vận động “ Học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh” , nhưng không sáo rỗng, lý luận cao xa. Con người có thể “tự cải tạo mình và cải tạo xã hội”. Lịch sử phát triển theo quy luật tự đào thải, cái tốt, cái thiện sẻ chiếm ưu thế, cái xấu, điều ác sẽ bị đào thải. Nhưng nhận thức là một quá trình. Từ nhận thức (nâng cao dân trí) để có tầm nhìn, tầm hiểu biết – Và đi đến hành động lại trải qua quá trình đấu tranh giữa “hai mặt đối lập” nói ở trên. Rất khó khăn lâu dài, đối với mỗi con người, và đối với cán bộ có trọng trách quản lý, điều hành trong bộ máy Nhà nước. Thể hiện ngay từ khâu xây dựng chính sách, đường lối, chỉ thị đến phương pháp chỉ đạo thực hiện.
Mầy lời cảm nhạn ban đầu khi đọc:”KCMM”, mời các bạn cùng bàn thêm để sáng tỏ những điều bổ ích trong cuộc sống.
TRÍCH ĐĂNG LỜI BÌNH CỦA TRẦN HUYỀN NHUNG
...Tác giả đã mở đầu bằng những lời khái quát, cô đọng thuật ngữ mang tính xã hội: “Khoảng cách mong manh” như kiểu thống kê so sánh hai mặt đối lập của một sự vật và hiện tượng:
Tình yêu dịu dàng. Tội ác dã man
Niềm hy vọng khát khao. Nỗi kinh hoàng sợ hãi
Chiến thắng ngọt ngào. Đắng cay thất bại…
Hai mặt cuộc đời - Một khoảng cách mong manh.
Đúng là cuộc đời bao giờ cũng có hai mặt tương phản: trắng-đen , sáng - tối…Nhà văn Nguyễn Minh Châu trong truyện ngắn “Bức Tranh” đã viết: ”Cuộc sống kẻ tốt - người xấu , rồng phượng lẫn rắn rết , thiên thần và ác quỷ…”, khi ông miêu tả một bức họa cuộc đời bằng hai mặt trong một “bức tranh” đời thường dung dị . Còn Tác giả Toàn Thắng đã phác họa bằng những lời văn vần triết lý, mang tính xã hội sâu sắc, phản ánh thực trạng đời sống con người, giữa tình yêu và thù hận, giữa chiến thắng và thất bại, gữa đắng cay và ngọt ngào… Ta thấy cái nhìn của người nghệ sĩ nhiếp ảnh thật bao quát. Có lẽ đây là suy nghĩ nung nấu mà tác giả muốn gửi gắm tới toàn thể bạn đọc gần xa về cách nhìn nhận cuộc sống qua tác phẩm “Khoảng cách mong manh”. Không lẽ “tình yêu dịu dàng” lại đi cùng với “tội ác dã man” sao? Tôi cứ băn khoăn, suy nghĩ ngay từ câu mở đề của tác phẩm. Nhưng rồi tôi cũng đã hiểu.Thì ra đó là cách nói dễ hiểu về khái niệm cặp phạm trù triết học:”Đấu tranh giữa các mặt đối lập”. Khi đã hiểu “Khoảng cách mong manh” là gì rồi, tác giả nói với “em” nhưng thực ra là với người đọc phải biết dũng cảm chấp nhận và đương đầu với sự tồn tại khách quan đó:
Em yêu ơi! Hãy dũng cảm ở bên anh.
Chấp nhận cái khoảng cách mong manh đáng sợ.
Ta bước giữa đường đời gặp bao điều bỡ ngỡ.
Ranh giới mập mờ bị khỏa lấp bởi thời gian,
Bởi những tham lam , bạo ngược, hung tàn …
Tôi nhớ nhà văn Nguyễn Khải trong tác phẩm “Mùa lạc” đã đưa ra một quan điểm:” Sự sống nảy sinh từ trong cái chết, hạnh phúc hiện hình từ trong những đau thương gian khổ …Ở đời không có con đường cùng mà chỉ có những ranh giới. Điều cốt yếu là phải có sức mạnh để vượt qua những ranh giới ấy”. Quan điểm ấy đã minh chứng thêm cho những lời văn vần của Ngô Toàn Thắng. Hãy biết “chấp nhận” cho dù những “mong manh” ấy có đáng sợ đến đâu .
Đường đời thì luôn gặp những khó khăn trắc trở , những bỡ ngỡ, ranh giới thì luôn “mập mờ”,khó hiểu. Ta phải biết nhận ra mình đang đứng ở tọa độ nào trong cái không gian mong manh đó.
Lòng tham của con người vô đáy: tham danh vọng, địa vị, tham tiền, bạc, tửu, sắc … lòng tham ấy đã gây ra những hành động bạo ngược, hung tàn mà thực chất là do bản năng hoang dại khởi nguồn của con người thôi thúc. Chúng ta hãy lắng nghe từ từ những lời thật chí tình mà sâu sắc được tác giả Ngô Toàn Thắng liệt kê :
Con người khởi nguồn từ bản năng hoang dại
Chính con người tự gây nỗi kinh hoàng sợ hãi
Chính con người làm những việc dã man
Chính con người gây chinh chiến tràn lan…
Và con người chuốc lấy điều bất hạnh
Bao nhiêu những “tội đồ” đều do con người gây ra và chuốc lấy. Bản chất con người khi sinh ra thì ai cũng như ai hết : hiền lành, thật thà, chất phác…(Nhân chi sơ tính bản thiện) Nhưng do hoàn cảnh sống, do những tác động của cuộc sống mà con người gây ra bao tội ác dã man kinh khủng . Điều “bất hạnh” không thể tránh khỏi trong mỗi số phận con người, gieo gió ắt phải gặp bão. Bên cạnh việc gây ra những tội ác hung tàn thì chính con người cũng thắp sáng lên bao niềm tin, hy vọng:
Cũng chính con người tự đi tìm hy vọng,
Tìm những điều giản dị, thanh cao .
Bên nhau xây hạnh phúc ngọt ngào,
Bởi trong con người còn tình yêu đồng loại.
Tình yêu đồng loại trong con người đã có truyền thống từ thời xa xưa khi mà còn cuộc sống “bầy loại”, cuộc sống chủ yếu là “hái lượm và săn bắt” , lúc ấy còn là “bầy người Nguyên Thủy” - họ đã sẵn sàng chia sẻ ngọt bùi cho nhau. Rồi qua thời gian, từ đời nọ sang đời kia tình yêu thương đồng loại trong con người càng được củng cố và phát triển, họ biết đấu tranh, bảo vệ nhau khi cần và trao cho nhau những thi vị của tình yêu đôi lứa. Gía trị đích thực của tâm hồn con người chính là lối sống “giản dị, thanh cao”, biết cùng nhau xây hạnh phúc ngọt ngào để hưởng thụ. Mọi hạnh phúc niềm vui đều phải có cội nguồn ký ức:
Hãy cùng nhau nhìn lại
Ngược dòng về ký ức hoang sơ …
Bên những vinh quang thật đáng tôn thờ
Còn vương vãi ít hoặc nhiều lầm lỗi …
Thế hệ chúng ta là phận con cháu tiếp nối truyền thống của cha ông, cùng xuất thân là dòng máu “con rồng cháu tiên” nên cần phải “thay đổi” lại cách nhìn, nhưng quan trọng nhất vẫn là “thay đổi cái gì” để “ranh giới mập mờ không bị khỏa lấp đi” . Như vậy cuộc đời thật tươi đẹp và ý nghĩa biết bao ! Hãy cùng nhau vượt lên phía trước để xây dựng một tương lai tươi sáng , một cuộc đời rộng mở bằng việc chiến thắng chính bản thân mình , để phân biệt cột mốc giữa các “ranh giới “:
Hãy cùng nhau mơ ước,
Vượt mọi cản ngăn, tiến lên phía trước.
Bên biết bao hy vọng đang chờ,
Còn tiềm ẩn nhiều nguy hiểm, rủi ro .
Hãy giành lấy những gì có thể.
Gạt rào cản khiến con người đau khổ.
Để khoảng cách mong manh ranh giới rõ ràng.
Để cùng nhau cất tiếng cười vang.
Để có nụ cười chiến thắng, nụ cười vẻ vang thì con người cần phải vượt qua bao khó khăn, gian khổ trước mắt . Cuộc đời thật không hề đơn giản chút nào nhưng vẫn rất cần những điều kiện cần và đủ …Biết thế nào gọi là đủ cho cuộc sống đây ? Bởi thế tác giả Ngô Toàn Thắng mới khuyên chúng ta phải biết “chấp nhận” . Người nào biết chập nhận “ranh giới mong manh” là người ấy đã thắng được cuộc sống đầy rẫy những hương vị tình đời. Hãy sống bên nhau vì nhau tất cả …tương lai ngày mai . Đó là niềm tin , nụ cười vẻ vang mà người nghệ sĩ đất Tổ muốn gửi gắm tới chúng ta .
“Điều giản dị “của cuộc sống ấy bắt nguồn từ đâu nhỉ? Có lẽ từ lối suy nghĩ rất đời thường của mỗi con người . Muốn có điều “giản dị” trong cuộc sống chúng ta cần phải “gạt bỏ” và “dựng xây” :
Điều giản dị ấy bắt nguồn từ đâu nhỉ ?
Đừng áp đặt lối độc quyền thống trị
Của một nhóm người vì lợi ích riêng tư
Phải bắt đầu từ cái gốc cần cù
Đã bao đời bám sâu vào đất
Phải bắt đầu từ những điều nhỏ nhất
Một ngọn cỏ mềm lặng lẽ nở hoa
Một nụ trồi non đón nắng chan hòa
Những tiềm ẩn trong muôn vàn cá thể…”
Tác giả viết những lời ấy thật sự mang tính chất xã hội sâu sắc nhằm khuyên răn con người hãy đặt mục tiêu chung lên hàng đầu , đừng vì những ích kỷ, nhỏ nhen mà đánh mất lương tâm của chính mình. Hãy sống “mình vì mọi người . mọi người vì mình” , “một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ” thì cuộc đời sẽ chan hòa, yêu thương và vị tha hơn. Hãy gạt bỏ ngay trong đầu tư tưởng”độc quyền thống trị” vì những lợi ích cá nhân ngang ngược hay vì mục đích nào khác cho riêng tư mình. Hình ảnh ẩn dụ mà tác giả dùng rất hay: “một ngọn cỏ mềm lặng lẽ nở hoa” - nhằm nói một ý nghĩa rất nghệ thuật : Một phần tử, một cá nhân có lối suy nghĩ tốt đẹp sẽ góp phần làm tăng giá trị của một tập thể , góp phần dựng xây một xã hội tươi sáng, tốt đẹp hơn. Cứ như thế, người học người, một cộng đồng người sẽ sống vì nhau hơn. Điều đó tạo tinh thần tập thể tốt trong một xã hội. Đó chính là giá trị, ý nghĩa rất trong sáng “những tiềm ẩn trong muôn vàn cá thể” . Ta càng trân trọng lối suy nghĩ sâu sắc của tác giả.
Cuộc sống là phải biết phân biệt giữa “thiện “ và “ác” , nhưng không phải lúc nào chúng ta cũng dễ dàng nhận ra được điều đó. Hành vi, lối sống đã được tác giả chỉ ra :
Phải bắt đầu từ những điều tử tế.
Và đây là thực trạng cuộc sống đang tồn tại theo đúng nghĩa về trường thế giới Vật lý đong đo được:
Dù biết rằng ở chốn trần gian
Phải, trái, trắng, đen tồn tại song hành.
Còn đây là khái niệm bao quát về thế giới trừu tượng trong tâm tưởng con người. Suy cho cùng trong mỗi cá thể và trong toàn xã hội đều đang tồn tại hai vùng biểu hiện và ranh giới hai vùng đó chính là “Khoảng cách mong manh” mà tác giả đề cập:
Khoảng cách mong manh giữa hai bờ: Thiện, Ác
Dòng chảy thời gian sẽ chắt chiu, sàng lọc
Phân biệt Con Người và Qủy Sa Tăng
Mọi sự vật, sự việc đếu tồn tại hai mặt, những mặt tốt và mặt xấu, đôi khi chúng đan xen nhau làm cho ta khó có thể phân biệt được. Con người cũng không ngoại lệ, sẽ có những mặt riêng biệt tốt xấu hiện hữu trong bản ngã của mỗi con người.
Thiên Long Bát Bộ là một xã hội thu nhỏ trong đó có những người chính nhân quân tử anh hùng kiệt xuất, đỉnh thiên lập địa, nhưng cũng có những nhân vật đứng ở một phương diện khác tiểu nhân, hung ác. Thiện và ác thật ra đó chỉ là một ranh giới nhỏ nhoi và mong manh đôi khi bước qua mà chính người trong cuộc cũng không thể lí giải. Mộ Dung Phục chính là nhân vật như thế, Mộ Dung Phục bước qua cái ranh giới mong manh ấy khi nào có lẽ ngay chính bản thân của Dung Phục cũng không biết.
Thiên Long Bát Bộ là một xã hội thu nhỏ trong đó có những người chính nhân quân tử anh hùng kiệt xuất, đỉnh thiên lập địa, nhưng cũng có những nhân vật đứng ở một phương diện khác tiểu nhân, hung ác. Thiện và ác thật ra đó chỉ là một ranh giới nhỏ nhoi và mong manh đôi khi bước qua mà chính người trong cuộc cũng không thể lí giải. Mộ Dung Phục chính là nhân vật như thế, Mộ Dung Phục bước qua cái ranh giới mong manh ấy khi nào có lẽ ngay chính bản thân của Dung Phục cũng không biết.
So sánh như thế để ta thấy rằng: “Khoảng cách mong manh” mà tác giả muốn nhấn mạnh là “ranh giới giữa hai bờ: Thiện - Ác”. Hãy cứ để “dòng chảy thời gian sẽ chắt chiu sàng lọc”. Điều chính nghĩa sẽ trường tồn và những điều phi nghĩa sẽ bị “sàng lọc”. Đâu là bến bờ của “thiện”? Đâu là bến bờ của “ác”? ví như truyện cổ tích Việt Nam “Tấm Cám” đã “sàng lọc” một cách rõ nét mà ai cũng có thể hiểu được, tôi không cần phải nói gì hơn . Và cũng có câu “ác giả ác báo” mà người xưa đã khuyên dạy chúng ta lưu truyền bao đời nay. Ta thấy rằng mong manh giữa “thiện” và “ác” chỉ là một “sợi chỉ” nhỏ và bất kỳ một ai cũng có thể vượt qua “ranh giới” ấy . Tôi xin trích bài thơ “cái thiện và cái ác” của dịch giả Nguyễn Viết Thắng để chúng ta cùng mở rộng thêm cho tầm nhìn trong “khoảng cách mong manh” của người đất tổ Hoang Sơ Ngô Toàn Thắng :
“Cái ác giữ vẻ bất di, bất dịch của mình
Khi như sông, khi như người chết đuối
Khi như lá vàng, khi như cá nổi
Khi lại như con ngựa bị cùng đường.
Còn cái Thiện tôi chưa biết một lần
Nếu có chăng, chỉ vô tình, ngẫu hứng
Khi trong mơ, khi trong mây xa thẳm
Khi như chim bay về chốn xa xăm.
Tóm lại : Tác phẩm văn vần “Khoảng cách mong manh” là một ý kiến mới xem có vẻ khô khan rời rạc nhưng ngẫm lại thấy rằng tác giả đã tổng kết triết lý của các tôn giáo và triết học hiện đại bàn về về “ranh giới mong manh” giữa: THIỆN VÀ ÁC, NGƯỜI VÀ QUỶ,GIỮA CÁC MẶT ĐỐI LẬP CỦA CÁC SỰ VẬT VÀ HIÊN TUỢNG TRONG CUỘC SỐNG CÓ SỰ HIỆN DIỆN CỦA CON NGƯỜI. Là kiếp con người đều phải trải qua. Khoảng cách mong manh ấy không loại trừ bất cứ một ai; dù ở bất cứ nơi nào cả trong đời thường thật và trên không gian ảo...Khi như sông, khi như người chết đuối
Khi như lá vàng, khi như cá nổi
Khi lại như con ngựa bị cùng đường.
Còn cái Thiện tôi chưa biết một lần
Nếu có chăng, chỉ vô tình, ngẫu hứng
Khi trong mơ, khi trong mây xa thẳm
Khi như chim bay về chốn xa xăm.
TRÍCH ĐĂNG LỜI BÌNH CỦA BẠCH THIÊN HƯƠNG
Đọc bài thơ " Khoảng cách mong manh" của thầy Ngô Toàn Thắng tôi chợt nhận ra cái triết lí rất giản đơn mà lại sâu sắc của cuộc đời. Con người là tổng hòa của các mối quan hệ trong đó chịu sự ảnh hưởng chi phối của thiên nhiên và xã hội. Con người cũng là một vũ trụ thu nhỏ, mọi sự việc, sự kiện mọi hiện tượng trong thế giới chúng ta đang sống đều mang hai mặt đối lập.
Tình yêu dịu dàng. Tội ác dã man
Niềm hy vọng khát khao. Nỗi kinh hoàng sợ hãi
Chiến thắng ngọt ngào. Đắng cay thất bại…
Hai mặt cuộc đời - Một khoảng cách mong manh.
Con người bước vào thế giới nhị nguyên, đó là thế giới của sự phân biệt, thế giới của phải - Trái; Đúng - sai; Thiên - Ác; Được - mất; Sinh - diệt... Thường thì người ta phải mất một thời gian dài để vật vã, để đớn đau với thế giới hai mặt này con người mới nhận ra sự phân biệt chính là cội nguồn đau khổ. Giữa những mặt đối lập đó được kết nối với nhau bằng một ranh giới vô hình, một khoảng cách rất mong manh. Cuộc sống luôn tồn tại song hành: Tình yêu dịu dàng - Tội ác dã man. Tình yêu thương trong thế giới này có khỏa lấp được những đớn đau, những hi sinh mất mát mà con người tự gây ra? Niềm khát khao hi vọng có chôn vùi, có xua tan được nỗi kinh hoàng sợ hãi? Và bên cạnh niềm vui chiến thắng luôn song hành những giọt nước mắt đắng cay thất bại.
CÁC MÁC đã nói: " Hạnh phúc là đấu tranh". Đấu tranh để tồn tại và phát triển. Đấu tranh để vượt qua những khoảng cách mong manh để vượt lên chính mình, để hoàn thiện mình hơn, để thế giới ngày một văn minh tiến bộ
Em yêu ơi! Hãy dũng cảm ở bên anh.
Chấp nhận cái khoảng cách mong manh đáng sợ.
Ta bước giữa đường đời gặp bao điều bỡ ngỡ.
Ranh giới mập mờ bị khỏa lấp bởi thời gian,
Bởi những tham lam , bạo ngược, hung tàn …
Lời nhắn nhủ thiết tha cũng vừa là lời chỉ dẫn lẽ sống cuộc đời. Dù trong bất cứ hoàn cảnh nào con người ta cũng cần biết chấp nhận và phân biệt cái khoảnh khắc mong manh cái ranh giới khắc nghiệt của cuộc đời. Con đường đời gian nan nhiều chông gai, trắc trở nhưng nếu có ý chí có niềm tin con người sẽ vượt lên “bờ Thiện” mà không lạc lầm vào “bờ Ác”. Có những ranh giới vô hình nhưng thực ra lại hữu hình cứ hiển hiện quanh ta. Có những điều không thể lại thành có thể như một phép màu nhiệm của cuộc sống ban tặng cho cuộc đời. Nhưng điều quan trọng là ta phải nhận biết được chính mình để tự điều chỉnh hành vi của mình.
Có những phút giây chỉ cần bước qua cái ranh giới mong manh cuộc đời con người ta sẽ rẽ sang một hướng khác. Con người ta ai tránh khỏi vòng tham vọng. Cái bản năng hoang dại vẫn luôn tiềm ẩn đấy thôi
Con người khởi nguồn từ bản năng hoang dại
Chính con người tự gây nỗi kinh hoàng sợ hãi
Chính con người làm những việc dã man
Chính con người gây chinh chiến tràn lan…
Và con người chuốc lấy điều bất hạnh
Các bạn ạ! tôi đã từng nghe câu nói " Thiên đàng ở lòng ta mà địa ngục cũng do ta mà có". Thiên đàng hay địa ngục đều do con người quyết định vì lòng tham con người ta tự hủy diệt chính mình. Nỗi bất hạnh cũng bắt nguồn từ đó. Hạnh phúc khổ đau là tự bàn tay con người tạo ra. Hạnh phúc thay khi hạt giống hạnh phúc lại được gieo trồng trên mảnh đất cuộc đời. Cuộc đời này sẽ ra sao khi mất niềm tin, niềm hi vọng, mất đi tình yêu nhân loại?
Cũng chính con người tự đi tìm hy vọng,
Tìm những điều giản dị, thanh cao .
Bên nhau xây hạnh phúc ngọt ngào,
Bởi trong con người còn tình yêu đồng loại.
Hạnh phúc sẽ đơm hoa kết trái khi chính bàn tay ta ươm hạt giống đỏ để nảy mầm ước mơ ngay trên mảnh đất mặn mòi lương thiện.
Hạnh phúc sẽ ngọt ngào trong những phút giây dịu dàng của tình yêu. Yêu thương tiếp nối yêu thương. Hạnh phúc sẽ nhân lên gấp bội.Vậy theo bạn giá trị đích thực của cuộc sống con người hướng tới là gì? Lối sống giản dị thanh cao? Niềm vui chung xây dựng cuộc đời?
Hãy cùng nhau nhìn lại
Ngược dòng về ký ức hoang sơ …
Bên những vinh quang thật đáng tôn thờ
Còn vương vãi ít hoặc nhiều lầm lỗi …
Con người ta sống cũng cần có quá khứ, hiện tại và tương lai. Quá khứ chính là tấm gương phản chiếu hiện thực và tương lai. Thế hệ con cháu cần kế thừa, phát huy truyền thống tốt đẹp, vượt qua những khoảnh khắc không gian, thời gian vượt qua cả những khoảng khắc vô hình trong ngay chính bản thân để vươn tới một tương lai tốt đẹp, xây dựng một thế giới hòa bình như niềm mơ ước. Hạnh phúc cũng bắt nguồn từ cội nguồn hoang sơ giản dị không thể thay thế được của mỗi con người dòng tộc quốc gia...
Hãy cùng nhau mơ ước,
Vượt mọi cản ngăn, tiến lên phía trước.
Bên biết bao hy vọng đang chờ,
Còn tiềm ẩn nhiều nguy hiểm, rủi ro .
Hãy giành lấy những gì có thể.
Gạt rào cản khiến con người đau khổ.
Để khoảng cách mong manh ranh giới rõ ràng.
Để cùng nhau cất tiếng cười vang.
Hạnh phúc có ở đâu xa. Yêu thương lại cũng ở rất gần. Con người là tế bào của xã hội. Mỗi chúng ta hãy là " Một ngọn cỏ mềm lặng lẽ nở hoa"" Hãy là " Nụ trồi non ngậm nắng chan hòa" điểm tô cho vườn hoa xã hội thêm tươi đẹp.
Điều giản dị ấy bắt nguồn từ đâu nhỉ ?
Đừng áp đặt lối độc quyền thống trị
Của một nhóm người vì lợi ích riêng tư
Phải bắt đầu từ cái gốc cần cù
Đã bao đời bám sâu vào đất
Phải bắt đầu từ những điều nhỏ nhất
Một ngọn cỏ mềm lặng lẽ nở hoa
Một nụ trồi non đón nắng chan hòa
Những tiềm ẩn trong muôn vàn cá thể…”
Cuộc sống luôn song hành giữa Thiện và Ác. Đây là hai mặt đối lập, là một cặp phạm trù gay gắt nhất trong đời sống con người trên cõi đời này. Trong vấn đề đạo đức THIỆN - ÁC là khái niệm gây xung đột dữ dội nhất trong quan hệ giữa người với người. Nếu không phân biệt được "KCMM" thì chắc hẳn cuộc sống sẽ không còn sự bình yên
Khoảng cách mong manh giữa hai bờ: Thiện, Ác
Dòng chảy thời gian sẽ chắt chiu, sàng lọc
Phân biệt Con Người và Qủy Sa Tăng
Dòng chảy thời gian có thể sẽ cuốn trôi đi nhiều thứ nhưng lẽ phải, sự chính nghĩa sẽ vẫn sừng sững trường tồn với nhân loại. Bài thơ của thầy Ngô Toàn Thắng lời lẽ giản dị mộc mạc chân tình nhưng lại ẩn chứa bài học luân lí cuộc đời. Đó chính là cái "Khoảnh khắc mong manh giữa hai bờ “THIỆN - ÁC".
TRONG MỖI CON NGƯỜI ĐỀU CÓ THIỆN VÀ ÁC. GIỚI HẠN CỦA NÓ THẬT MONG MANH . MONG RẰNG THIÊN THẦN TRONG CON NGƯỜI SẼ THẮNG ÁC QUỶ TRONG CON NGƯỜI THẮNG NHỈ
Trả lờiXóaTa đi giữa hai bờ thiện ác
XóaRất chênh vênh và thật mập mờ
Hãy tìm về cái khoảng lặng mộng mơ
Sẽ nhận rõ đâu là nơi cần đến !
[img] http://www.suckhoe-gioitinh.com/resources/skgt/items/1278137227_1277799861-16792.jpg [/img]
Trả lờiXóaKHOẢNG CÁCH NÀY CÓ MONG MANH KO ĐỚI
KHOẢNG CÁCH NÀY ĐƯƠNG NHIÊN THẬT MONG MANH NHƯNG VÔ CÙNG BỀN CHẶT !
XóaĐọc bài thơ của bác tự dưng em nghĩ cần phải hoàn thiện mình hơn vì em đôi khi hơi mập mờ lẫn lộn
Trả lờiXóaKHÔNG RIÊNG GÌ CHÚ MÀ AI CŨNG VẬY THÔI !
XóaCUỘC SÔNG ĐANG VẬN ĐỘNG THÌ CÁI BỜ MONG MANH ẤY CŨNG THẬT DỊU RÀNG VÀ KHỐC LIỆT.
Anh trai Con Bầm có thích cái hình ni ko ? Ba cái quan trọng nhất của năm mới đó, tặng anh trai con bầm đó (~_~)
Trả lờiXóa[img] http://tinnhanvui.net/wp-content/uploads/2013/01/tin-nhan-chuc-tet-2013.gif [/img]
BA THỨ NÀY CŨNG THẬT MỎNG MANH HẦY !
XóaĐọc thơ anh trai con Bầm em gái đất lửa nghe như tiếng kèn xung trận .....không cho chúng nó thoát í, vui khỏe bình yên nhé anh trai !
Trả lờiXóaCó mổ gà ko, sâm banh đây (~_~)
[img] http://greetingscraps.disk9.com/orkut/123%20greetings%20scraps%20ecards/Animations/Happy%20New%20Year/p68/alongway99/Happy%20New%20Year%20Animations/HappyNewYearBunniesStars.gif [/img]
LÚC NÀO CŨNG CẦN XUNG TRẬN ĐỂ ĐẤU TRANH CHO HAI DÒNG THIỆN ÁC MỪ EM GÁI UI ! EM CŨNG ĐANG VÀO TRẬN TỪNG NGÀY ĐÓ NGHE HÔNG ???
Xóahttp://ngotrithanh.blogspot.com/2013/01/truong-trinh-trao-qua-tet-cho-nguoi.html
Trả lờiXóaĐÃ XEM VÀ NHẤT TRÍ CAO !
Trả lờiXóaVIẾT BAO NHIÊU CŨNG ĐỀU KHÔNG ĐỦ VỀ CÁI KHOẢNG CÁCH MONG MANH NÀY !
Trả lờiXóaHAI BỜ HAI CHIẾN TUYẾN TRONG CHÍNH MỘT CHỦ THỂ LÀ CON NGƯỜI
[img] http://hoangthachlan.files.wordpress.com/2012/03/kte_khoangcachgiaungheo.jpg [/img]
GIÀU VÀ NGHÈO
[img] http://sphotos-b.xx.fbcdn.net/hphotos-ash4/s480x480/282081_537953916220721_1248521853_n.jpg[/img]
KHOẢNG CÁCH TÌNH YÊU
Bác có còn khoảng cách nào không đới ?
XóaTôi có xem một ảnh trên tạp chí Hoa Học Trò có câu " TÌNH BẠN ĐÔI KHI CÒN LÃNG MẠN HƠN TÌNH YÊU"...
Trả lờiXóaNHƯNG KHÔNG THỂ THAY THẾ ĐƯỢC TÌNH YÊU BẠN Ợ !
XóaNhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaSAO VẬY ?
Xóa